“Gửi cho em thơ hay về biển. Để mỗi ngày khi mặt trời lên. Em đón nắng xuân lành hạnh phúc. Cám ơn đời ngày mới bình yên “(thơ Hoàng Kim) Thơ hay về biển có nhiều bài ưa thích, gửi cho em một chùm: Tổ quốc nhìn từ biển (Nguyễn Việt Chiến); Biển (Puskin); Biển (Xuân Diệu), Thơ viết ở biển (Hữu Thỉnh); Biển một bên và em một bên (Trần Đăng Khoa); Thuyền và biển (Xuân Quỳnh); Giao hưởng biển (Vũ Thanh Hoa); Biển bạc đầu nông nổi tuổi hai mươi (Nguyễn Trọng Tạo); Biển núi em và sóng (Đỗ Trung Quân); Chẳng thể nào anh giấu được em đâu (Hoàng Đình Quang); Sao Mai và Biển (Ngọc Phương Nam); Núi và biển Nha Trang (Hồ Tịnh Tâm); Biển trời Nha Trang (Bùi Sim Sim); Sóng yêu thương vỗ mãi đến vô cùng (Hoàng Kim). Ai thấy mình vĩ đại muốn tự hiểu giọt nước trong biển cả hãy đứng trước biển. Ai muốn học bài học vô giá thiên nhiên và cuộc sống hãy đứng trước biển. Ai muốn hiểu vũ trụ bao la, trời núi biển sóng và sông hãy đứng trước biển. Biển là bài học mênh mông về Quê Hương Tổ Quốc.
Tổ Quốc nhìn từ biển
Thơ Nguyễn Việt Chiến
Nhạc Quỳnh Hợp
Nếu Tổ quốc đang bão giông từ biển
Có một phần máu thịt ở Hoàng Sa
Ngàn năm trước con theo cha xuống biển
Mẹ lên rừng thương nhớ mãi Trường Sa
Đất Tổ quốc khi chập chờn bóng giặc
Các con nằm thao thức phía Trường Sơn
Biển Tổ quốc chưa một ngày yên ả
Biển cần lao như áo mẹ bạc sờn
Nếu Tổ quốc hôm nay nhìn từ biển
Mẹ Âu Cơ hẳn không thể yên lòng
Sóng lớp lớp đè lên thềm lục địa
Trong hồn người có ngọn sóng nào không
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao quần đảo
Lạc Long cha nay chưa thấy trở về
Lời cha dặn phải giữ từng thước đất
Máu xương này con cháu vẫn nhớ ghi
Đêm trằn trọc nỗi mưa nguồn chớp bể
Thương Lý Sơn đảo khuất giữa mây mù
Thương Cồn Cỏ gối đầu lên sóng dữ
Thương Hòn Mê bão tố phía âm u
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao thương tích
Những đau thương trận mạc đã qua rồi
Bao dáng núi còn mang hình góa phụ
Vọng phu buồn vẫn dỗ trẻ, ru nôi
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao hiểm họa
Đã mười lần giặc đến tự biển Đông
Những ngọn sóng hóa Bạch Đằng cảm tử
Lũ Thoát Hoan bạc tóc khiếp trống đồng
Thương đất nước trên ba ngàn hòn đảo
Suốt ngàn năm bóng giặc vẫn chập chờn
Máu đã đổ ở Trường Sa ngày ấy
Bạn tôi nằm dưới sóng mặn vùi thân
Nếu Tổ quốc neo mình đầu sóng cả
Những chàng trai ra đảo đã quên mình
Một sắc chỉ về Hoàng Sa thuở trước (*)
Còn truyền đời con cháu mãi đinh ninh
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao mất mát
Máu xương kia dằng dặc suốt ngàn đời
Hồn dân tộc ngàn năm không chịu khuất
Dáng con tàu vẫn hướng mãi ra khơi
(*) Mới đây người dân huyện đảo Lý Sơn đã tìm thấy một sắc chỉ của
vua triều Nguyễn năm 1835 cử dân binh ra canh giữ đảo Hoàng Sa.
Biển
Puskin (Nga)
Tôi chưa ra biển bao giờ
Ngỡ biển xanh, xanh màu im lặng
Tôi chưa yêu bao giờ
Ngỡ tình yêu là ảo mộng
Ngày nay tôi đã ra biển rồi
Biển nhiều sóng to, gió lớn
Ngày nay tôi đã yêu rồi
Tình yêu nhiều khổ đau – cay đắng
Không gió lớn, sóng to không là biển
Chẳng nhiều cay đắng, chắng là yêu…
Biển
Xuân Diệu
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê
Bờ đẹp đẽ cát vàng
Thoai thoải hàng thông đứng
Như lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm bên sóng…
Anh xin làm biển biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi
Đã hôn rồi hôn lại
Cho đến mãi muôn đời
Đến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt…
Cũng có khi ào ạt
Như nghiến nát bờ em
Là lúc chiều yêu mến
Ngập bến của ngày đêm.
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng cũng xin làm bể biếc
Để hát mãi bên gành
Một tình chung không hết
Để những khi bọt tung trắng xoá
Và gió về bay toả nơi nơi
Như hôn mãi ngàn năm không thoả,
Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!
Thơ viết ở biển
Hữu Thỉnh
Anh xa em
Trăng cũng lẻ
Mặt trời cũng lẻ
Biển vẫn cậy mình dài rộng thế
Vắng cánh buồm một chút đã cô đơn
Gió không phải là roi mà đá núi phải mòn
Em không phải là chiều mà nhuộm anh đến tím
Sóng chẳng đi đến đâu nếu không đưa em đến
Dù sóng đã làm anh
Nghiêng ngã
Vì em…
* Nhạc sĩ Phú Quang phổ nhạc bài này thành bài hát
thể hiện ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng
Em xa anh,
Trăng cũng chợt lẻ loi thẫn thờ
Biển vẫn thấy mình dài rộng thế
Xa cánh buồm một chút đã cô đơn
Gió âm thầm không nói
Mà sao núi phải mòn
Em không phải là chiều
Mà nhuộm anh đến tím
Sóng có nghĩa gì đâu
Nếu chiều nay em chẳng đến
Bởi sóng đã làm anh
Nghiêng ngã vì em.
Thơ tình người lính biển
Trần Đăng Khoa
Anh ra khơi
Mây treo ngang trời những cánh buồm trắng
Phút chia tay, anh dạo trên bến cảng
Biển một bên và em một bên
Biển ồn ào, em lại dịu êm
Em vừa nói câu chi rồi mỉm cười lặng lẽ
Anh như con tầu, lắng sóng từ hai phía
Biển một bên và em một bên
Ngày mai, ngày mai khi thành phố lên đèn
Tàu anh buông neo dưới chùm sao xa lắc
Thăm thẳm nước trôi, nhưng anh không cô độc
Biển một bên và em một bên
Đất nước gian lao chưa bao giờ bình yên
Bão thổi chưa ngừng trong những vành tang trắng
Anh đứng gác. Trời khuya. Đảo vắng
Biển một bên và em một bên.
Vòm trời kia có thể sẽ không em
Không hiểu nữa. Chỉ có anh với cỏ
Cho dù thế thì anh vẫn nhớ
Biển một bên và em một bên…
Thuyền và biển
Nhạc Phan Huỳnh Điểu
Thơ Xuân Quỳnh
Thể hiện Quang Lý
Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu về đâu
Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau rạn vỡ
Nếu từ giã thuyền rồi
Biển chỉ còn sóng gió
Nếu phải cách xa anh
Em chỉ còn bão tố
Nếu phải cách xa anh
Em chỉ còn bão tố
Giao hưởng biển
Vũ Thanh Hoa
ướt
cát mịn
phập phồng
trần ngực biển
lưỡi thanh âm giao hưởng ngút mây trời
dừa rừng rực vươn thẳng cây đón đợi
mơ màng dương lún phún lá đong đưa
ngây ngất sóng
cơn cuồng phong
chạm đáy
thăm thẳm xanh mạch chảy
tận khôn cùng
vòng hoan lạc siết bến bờ
ngây dại
cổng thiên đàng he hé nụ mung lung
thở trong thở
cuốn về hun hút bão
thân ghì thân
run rẩy nhịp tinh cầu
dòng nham thạch phun quyện hòa núi lửa
trôi
bềnh bồng
phiêu dạt
cánh buồm
yêu
Biển bạc đầu nông nổi tuổi hai mươi
Nguyễn Trọng Tạo
Anh trót để ngôi sao bay khỏi cát.
Biếc xanh em mãi chớp sáng bầu trời.
Điều có thể đã hoá thành không thể.
Biển bạc đầu nông nổi tuổi hai mươi.
Biển núi em và sóng
Đỗ Trung Quân
Xin cảm ơn những con đường ven biển
Cho rất nhiều đôi lứa dẫn nhau đi
Cám ơn sóng nói thay lời dào dạt
Hàng thùy dương nói hộ tiếng thầm thì
Anh như núi đứng suốt đời ngóng biển
Một tình yêu vươn chạm tới đỉnh trời
Em là sóng nhưng xin đừng như sóng
Ðã xô vào xin chớ ngược ra khơi
Anh như núi đứng nghìn năm chung thủy
Không ngẩng đầu dù chạm tới mây bay
Yêu biển vỗ dưới chân mình dào dạt
Dẫu đôi khi vì sóng núi hao gầy…
Cám ơn em dịu dàng đi bên cạnh
Biển ngoài kia xanh quá nói chi nhiều
Núi gần quá – sóng và em gần quá
Anh đủ lời để tỏ một tình yêu.
Chẳng thể nào anh giấu được em đâu
Hoàng Đình Quang
Chẳng thể nào anh giấu được em đâu
Một chút đa mang
Một chút buồn thoang thoảng
Ngôi sao Hôm chiều nay
Một mai thành dĩ vãng
Em bé nhỏ dường này!
Biển dài rộng dường kia!
Thêm một quãng đường khuya
Quanh co Bãi Dâu đầy gió
Vườn Tượng giờ này vắng những lứa đôi
Em giấu kín một mối tình sóng vỗ
Để hồn nhiên ríu rít với sao trời.
Đêm dài hơn
Ý nghĩ trập trùng hơn.
Em phập phồng ngọn lửa
Tiếng bánh xe quay. Con đường xa lạ.
Anh không ngủ
biển ở gần anh quá
Đưa tay tìm
em lại ở quá xa anh?
…
Biển có thể giấu nỗi buồn của biển
Nhưng làm sao sóng giấu nổi lòng mình
Em như cánh buồm căng gió
Anh làm gì để giấu nỗi lòng anh?
Sao Mai và Biển
Ngọc Phương Nam
Sao Mai
mọc lúc canh khuya
ban mai bừng lên hạnh phúc
ứa mật tình em
trời lặng và êm
cánh buồm thao thức
biển căng ngực trần
sao Hôm
dấn vào biển khuya
thành ngọc lưu ly của biển
gió mù sương đầy bến
xuân sớm bật căng buồm
khao khát trời xanh khao khát biển.
Núi và biển Nha Trang
Hồ Tịnh Tâm
Núi tràn xuống biển núi lừng lững
Biển chạm tận trời biển mênh mông
Nha Trang cát trắng khoe nho tím
Ta chẳng khoe em dại dột lòng.
Biển trời Nha Trang
Bùi Sim Sim
Trời rất xanh và mây trắng
Mang hình cổ tích kiêu sa
Chợt đâu thi tứ vỡ oà
Tím loang biển chiều sóng sánh…
Sóng yêu thương vỗ mãi đến vô cùng
Hoàng Kim
Anh yêu biển tự khi nào chẳng rõ
Bởi lớn lên đã có biển quanh rồi
Gió biển thổi nồng nàn hương biển gọi
Để xa rồi thương nhớ chẳng hề nguôi
Nơi quê mẹ mặt trời lên từ biển
Mỗi sớm mai gió biển nhẹ lay màn
Ráng biển đỏ hồng lên như chuỗi ngọc
Nghiêng bóng dừa soi biếc những dòng sông
Qua đất lạ ngóng xa vời Tổ Quốc
Lại dịu hiền gặp biển ở kề bên
Khi mỗi tối điện bừng bờ biển sáng
Bỗng nhớ nhà những lúc mặt trăng lên
Theo ngọn sóng trông mù xa tít tắp
Nơi mặt trời sà xuống biển mênh mông
Ở nơi đó là bến bờ Tổ Quốc
Sóng yêu thương vỗ mãi đến vô cùng …